Trong chuyện cổ tích Việt Nam, sự tích hoa cẩm chướng
ít được người nhắc đến, có lẽ vì cẩm chướng không phải là hoa địa phương. Dù gì
chăng nữa, hoa cẩm chướng cũng đã để lại một huyền thoại trong lòng những đứa
trẻ thơ, trong những đêm trăng sáng quây quần nghe mẹ kể chuyện...
Ngày xưa, trong cung điện trên vùng thượng nguồn có
một cô công chúa tóc dài sống lẻ loi.Tên của nàng là Cẩm Chướng.Trời cao nguyên
lành lạnh đủ làm tăng màu đen óng ả của mái tóc, làm căng làn da mặt trắng hồng
mịn màng như bông, làm màu đỏ của đôi môi nàng mọng hơn lên trong màn sương
sáng, và nhất là làm đôi mắt ướt của nàng như sáng long lanh trong những giọt
sương...Cẩm chướng đẹp nổi tiếng khắp nơi, nhưng đồng thời nàng bao giờ cũng
mang một vẻ buồn. Sở dĩ nàng phải chịu cảnh sống lẻ loi giữa vùng hẻo lánh này
chỉ vì lời tiên đoán của một lão ông với vua cha, khi nàng vừa chào đời, rằng
nàng sẽ phải chịu nhiều bất hạnh. Vua cha vì sợ, và thương con, nên đành đem
nàng đi cất giấu nơi đèo heo khuất gió để tránh khỏi hung tà. Thế nhưng tiếng đồn
xa gần về sắc đẹp của Cẩm chướng cũng lan nhanh, nhất là những buổi chiều khi
giọng hát của nàng lan rộng khắp núi đồi, hoà vào hợp âm của những chú chim non
hót véo von xung quanh, và những cơn gió reo bên ngoài...Bao nhiêu người đánh
tiếng hỏi vợ, nhưng vua cha một mực từ chối, thâm tâm vẫn để ý kiếm tìm một phò
mã xứng danh...
Một ngày kia, Cẩm chướng lâm bạo bệnh. Thầy thuốc hết
sức chữa nhưng đành cúi đầu chịu thua. Bỗng đâu vị lão phu ngày nọ đòi diện kiến
nhà vua, và phán rằng bệnh của nàng chỉ có thể chữa được bằng cánh lá của một
loài hoa trắng, mọc cheo leo trên đỉnh núi, giữa hai vực thẳm và một ngọn
thác....Vua phải tìm cho bằng được cánh hoa đó để cứu con, nên truyền lệnh hễ
ai kiếm được đóa hoa đó, sẽ lấy được nàng, và sẽ được truyền ngôi cho. Bao
nhiêu chàng trai đua nhau vào rừng tìm kiếm, nhưng đều thất vọng, trong khi đó
sức khoẻ của Cẩm chướng tắt dần...
Trong lúc mọi người thất vọng, một hôm, người tiều
phu trẻ, dáng nghèo nàn, xuống ngựa đem dâng vua cha bông hoa màu trắng...Từng
cánh hoa phục hồi sức khỏe của nàng. Đôi mắt từ từ mở ra, lần đầu tiên để người
ân nhân nhìn thấy bóng hình của hai đóa hoa thấp thoáng trong ánh mắt đó...
Cẩm chướng trắng
Lễ cưới được cử hành chưa được bao lâu, thì tai biến
xảy đến cho đất nưóc. Tuân lệnh vua cha, chàng phò mã trẻ cầm quân, tạm chia
tay với vợ, ra xa trường dẹp giặc ngoại xâm. Họ hẹn nhau ngày đoàn tụ, và chiều
chiều nhờ gió hát gửi theo hướng đến người kia, như một lời trò chuyện... Những
lá thư viết trên những cánh chim làm tin, đều đặn bay đi về...
Một hôm nàng bặt tin chồng, tiếng hát của nàng dường
như loãng vào khoảng không, chỉ còn tiếng vọng lại từ gió núi. Cẩm chướng chờ
mãi tin chồng, nhưng những cánh chim bay đi, rồi lại trở về không.....Đoán điềm
chẳng lành đã xảy ra, chiều chiều nàng ra nơi thác núi, tiếp tục chờ tin. Cho đến
một buổi chiều, chim bay về đem tin chẳng lành...Bật khóc, và tuyệt vọng, Cẩm
chướng tung mình theo giòng thác, mất tích giữa giòng nước ồ ạt.....
Từ chỗ chân nàng đứng, theo những giọt nước mắt rơi
xuống, người ta về sau tìm thấy một loài hoa mới, với dáng dấp y hệt như đóa
hoa trắng của anh tiều phu trẻ cứu người, chỉ khác màu đỏ thắm. Đóa hoa nở cạnh
giòng thác, êm đềm, và dịu dàng, nhưng vẫn kiêu sa và vững vàng giữa trời gió
cao nguyên và khí trời khắc nghiệt của cao nguyên.
Lạ hơn nữa, trong những ngày u uất nhất, người lữ
khách vô tình soi bóng trên giòng nước, sẽ thấy bóng phản chiếu của những đóa
hoa mang màu mắt long lanh, và bóng hình y hệt đôi mắt nàng công chúa. Từ đó
hoa mang tên Cẩm chướng, để tưởng nhớ hoài đến nàng công chúa chung thuỷ chờ chồng.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét